Bảy năm, cô sẽ tốn biết bao lao động để theo đuổi, dè chừng rằng đang được ở mặt anh…
Giới thiệu truyện Thất niên
Tác giả: Nguyện Lạc
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện Thất niên
Lâm Tử Mạch ngồi lặng lẽ âm thầm trên chiếc ghế dài được làm bằng gỗ, ánh ánh mắt chăm chút vào đỉnh ngọn tháp ở trên hòn đảo giữa đại dương. Thời tiết của Nam Kinh giữa mùa hạ bị khô ấm vô cùng. Lẫn trong không khí là hồ hết thanh âm rầm rĩ, nào là tiếng còi xe, tiếng công trường thi công vẫn khởi công vội vã… mặc dầu là sẽ ngồi kề bên đại dương Huyền Vũ, cũng cạnh tranh cơ mà đạt được chốc lát nào yên tĩnh.
giá cũng như đây là thành phố núi bé bỏng của quê nhà bạn thì tốt biết bao, bên dưới gốc cây, ít ra cũng còn nghe thấy tiếng ve kêu.
Còn ở giai đoạn này, chẳng tất cả gì kế bên gần như thanh âm ồn ã ồn ã.

Ánh bên trời thiết yếu ngọ chiếu gay cáu, khiến con người ta cũng như phát điên chẳng thể nào Chịu đựng nổi. Hiện nay, hoàn toàn thành viên gia đình đông đảo trốn trong ngôi nhà nhảy ổn định để xua đi sự nắng nóng, chẳng có ai mong muốn bước chân bật dậy khỏi cửa ngõ, dẫu vậy Lâm Tử Mạch lại ngồi ngây nhà bạn ra bên dưới cái nắng gay gắt đấy vẫn vô cùng lâu rồi.
cái nắng nóng sấp xỉ tứ mươi độ Ngoài ra chẳng ảnh hưởng tác động gì mang lại cô, hai bàn tay cài đặt vào nhau thật chặt, nhưng lại sao cô cảm thấy chúng vẫn còn lạnh ngắt.
Trời vẫn bao la xanh, cũng như chẳng có thay đổi gì từ ngày này qua ngày khác. Mỗi đô thị lớn đầy đủ sở hữu dáng dấp do đó. Một đám mây trắng tinh lừ đừ dừng lại bên trên đỉnh ngọn tháp ở đảo Hoàn Châu giữa hồ, chẳng cồn tĩnh gì.
Lâm Tử Mạch ngồi như cụ khôn cùng chậm, đám mây kia cũng dừng ở đấy khôn xiết lâu.
Cô cứ nhìn chú tâm, không rời mắt.
chắc hẳn rằng cô chỉ mong sao biết, nếu cứ nhìn do vậy, một giờ, một ngày, hoặc có lẽ lâu không dừng lại ở đó, đám mây kia phải chăng vẫn quyến luyến ngọn tháp, cần yếu dời đi dù chỉ một phần?
và cô cứ ngồi Bởi vậy, cho tới tận hoàng hôn.
bên trời chiều ánh vàng màu vỏ quýt lộ chút rụt rè xấu hổ, nhuộm phần lớn cảnh quan bao quanh chúng thành cố kỉnh chiều ửng đỏ, phản chiếu xung quanh nước hồ Huyền Vũ trong rứa, sáng tủ lánh, cả cảnh quan biến thành nét khắc họa chân thực nhất về một đô thị cổ vẫn kinh qua sáu triều đại xa hoa.
Một làn gió mát thổi qua, hầu hết đám mây rập ràng trên trời kia mau chóng bị phát triển thành bản thiết kế, mỗi đám mây tản ra, lại cản trở bổ sung ánh tà dương đang thẹn thùng xấu hổ, khiến sắc trời trở nên ảm đạm hơn.
tuy vậy đám mây kia sẽ ở nguyên ấy.
Cả một ngày! Mà thậm chí là khi gió nổi lên, đám mây đó vẫn chẳng Chịu rời xa ngọn tháp. Ngoan cầm cho lạ kỳ!
cũng như nam nhi ở thành phố này nên chăng cũng như hệt cũng như đám mây kia vậy? Vẫn bảy năm rồi…bảy năm không đủ để quên một thành viên, cũng chưa có cách nào để thôi không nhớ một người nhà.
Ví cũng như Âu Dương Thành!
Ngày ngày nay của bảy năm về trước, ngày 4 tháng 7 năm 2000, Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi lần đầu tiên nhận thấy Âu Dương Thành. Ko phải ở Nam Kinh, nhưng là ở quê cô, Lư Sơn. Và cô, chỉ đơn giản là vô tình gặp gỡ được anh.
đấy chính là ngày hè cũng tương tự với bao ngày hè khác, Lâm Tử Mạch bất chợt ao ước đi chụp vài bức hình về mây trên núi Lư Sơn, cô mặc bộ đồ áo thể thao màu trắng mà lại gia đình bạn yêu mến nhất, sau lưng khoác cái túi ba lô cao lớn màu đỏ rực. Vừa sáng sớm cô đã leo lên núi Lư Sơn, đi thẳng một mạch mang đến hang Cẩm Tú.
con phố Lâm Tử Mạch đi là một cảnh đường phố nhỏ tuổi nhưng mà con người bản đất hay đi, đường phố đó khá gập ghềnh khúc khuỷu, khi lên mang đến đỉnh núi, những giọt mồ hôi trên trán cô vẫn chảy thành dòng.
>> xem thêm list truyện Ngôn tình ngược
có lẽ rằng là cơn mưa Khủng buổi sáng sớm đang khiến mang lại du khách mang lại thăm hang Cẩm Tú ít đi. Nhưng bình thường, cũng chưa có nhiều các bạn ghé thăm ngọn núi này. Bởi vậy cô lau mồ hôi, vuốt lại lọn tóc đã lòa xòa trước trán. Lúc cô chuyển ánh mắt về bên hang núi, thì dáng hình một thành viên đàn ông cao bự ngay mau lẹ đập vào mắt cô. Gia đình ấy mặc cái áo sơ mi màu đen trang nhã, ống tay áo tùy ý gấp lên hai lượt, hai tay đút trong túi quần kaki màu coffe giản dị.
biển cả mây phía xa kia vẫn cuồn cuộn bay cho, vóc dáng cao lớn của anh cũng như đã đứng sừng sững chào đón, từ khắp mình anh tỏa ra một khí hóa học kiên nghị. Giây khắc đấy, một cảm giác riêng biệt khe khẽ va đến tận đáy con tim cô, khiến nó yếu mềm xao rượu cồn, một cảm hứng cẩn trọng không thể nào nói cho riêng biệt được, Dường như, chỉ cần phải được ở bên người đàn ông đó, thì mặc dầu trời có đổ sập xuống cũng chẳng sợ hãi gì.
đề xuất chăng đó chính là tiếng sét tình yêu cơ mà người trong gia đình đang thường nói cho đó sao? Thực ra, cô vừa chỉ thấy được hình bóng của anh ý. Tuy nhiên hình bóng ấy, đang mãi mãi khắc sâu vào trong con tim cô.
phần lớn đám mây bên trên đỉnh núi Lư Sơn sẽ luôn cất cánh mang đến rồi bay đi, vừa nãy bọn chúng đang còn cuồn cuộn dâng trào cũng như sóng biển, giờ đang lại đủng đỉnh dãi rút lui trong nháy mắt, như khói như sương, bao phủ trong hang Cẩm Tú một tầng mỏng mảnh, khiến cho nó biến thành mộng ảo tươi đẹp hơn.
Lâm Tử Mạch vốn tưởng rằng, tình yêu của bản thân mình dành cho tất cả những người thanh niên xa lạ đó không khác gì như phần đa đám mây trên đỉnh núi Lư Sơn này nhưng thôi, khi đến thì ào ào hung ác hãn, còn khi ra đi thì cũng rất tất tả.
dẫu vậy khi đám mây tan hết, cô vẫn chẳng thể nào nhấc chân lên được, lặng lẽ âm thầm đứng ẩn dưới bóng dáng mọi người tuổi teen đó, cứ mãi bởi vậy, đợi chờ cơ mà chẳng yêu cầu bất cứ lý do gì. Cô đoán, anh không mang bất kì đồ gì mặt người trong gia đình, buộc phải chẳng có thể một khách tham quan. Bên cạnh đó, anh lại chỉ đi duy nhất thành viên gia đình, chả biết ở đấy làm cho gì nhỉ? Chung cục, cô chưa kìm chế được, mong mỏi chụp hình anh. Mà lại cũng chỉ là ước ao chụp len lén sau lưng anh thôi, chứ không hề cũng muốn phiền anh gì cả. Cô giả vờ chụp ảnh hang Cẩm Tú, chọn cảnh, xếp đặt góc độ, thực ra cô vẫn hy vọng chụp sao mang đến bóng dáng anh đẹp nhất khi hiện lên trong ảnh.
Cô nhẹ nhàng chuyển động vị thế, chọn lựa được góc độ đẹp nhất, đúng lúc cô ấn nút chụp thì người nhà bạn teen ấy tình cờ quay nhà bạn lại, một nụ mỉm cười rạng rỡ trong giây phút vẫn giữ gìn bên trong máy ảnh của Lâm Tử Mạch.
Đây là lần chỉ một Lâm Tử Mạch bắt gặp nụ cười cợt rạng rỡ của Âu Dương Thành, một lần duy nhất, cô nhận thấy nụ cười khởi đầu từ trong trái tim anh, rất là tươi sáng. Bảy năm sau này, thậm chí là trong suốt tứ năm luôn đi sát bên anh, anh chưa bao giờ vì cô nhưng cười một nụ mỉm cười rạng rỡ sáng tươi Bởi vậy.
Anh khôn cùng đẹp trai, nhất là đôi mắt dồi dào sự dịu dàng cũng như phủ lánh niềm vui ở bên dưới hai hàng chân mày lưỡi mác bay bổng phóng khoáng. Lúc anh quay người thân lại, cũng cùng lúc hỏi một câu: “Em đến rồi ư?”
Anh nói giọng phổ quát rất xác thực, tuy mang chút giọng mũi, đề nghị khiến mang lại các giọng nói có một phần hạn chế, dẫu vậy đó chính là anh vẫn bắt chước các giọng nói từ tính hình như Tạ Đình Phong, một kiểu nói cơ mà rất nhiều năm gần đây sẽ cực kỳ cực thịnh hành, kiểu nói đó bao gồm sức xuyên thấu cực kỳ khỏe mạnh. Thực ra, Lâm tử Mạch luôn cảm nhận, tiếng nói của anh ý còn dễ nghe hơn nhiều giọng nói của Tạ Đình Phong, sức lay chuyển của chính bản thân nó còn cao hơn cả sự chấn hễ của thác nước bên trên đỉnh Hương Lô bay thẳng xuống cha ngàn thước, nó chắc là dễ dàng khiến trái tim cô rung rượu cồn mãnh liệt.
>> xem thêm thể loại Truyện đam mỹ sủng